MÁY BAY GIẤY

  • + Yêu thương không quay trở lại

    Có những đêm tôi nằm nghe một khúc nhạc không lời nào đó từ Woim mà thấy lòng mình dậy sóng. Kỳ lạ thật, nhạc không lời lại đổ đầy chữ vào t...
  • + Vì em là một cô gái mất trinh

    Huy không tin vào tai mình khi Nhung nói lời chia tay. Cái sĩ diện của một thằng đàn ông điển trai như Huy không bao giờ cho phép cái suy ...
  • + Khi những thiên thần biết yêu - Chương 3

    Chap này chỉ gt về nhà mới của nó thôi nhé  Căn nhà mới của tụi nó là một căn villa rộng 6 héc ta, cách trường của nó khoảng 5-10'...
  • + khi những thiên thần biết yêu - Chương 2

    Nhà hàng Rose gồm ba tầng do pama Mizu thiết kế T1 : đc trang trí sang trọng với tông màu kem nhã nhặn dành cho các vị trưởng lão T2 : ...
  • + Vipboy của chồng

    Người ta ghen bởi vì người ta yêu! Đừng yêu nhiều quá mà trở nên cuồng ghen! *** "Anh dạo này khỏe không? Công việc có tốt không? E...
  • + Trà trộn vào đám đông

      Đọc truyện " Trà trộn vào đám đông " Một sinh viên đến muộn giờ thi viết. Sau khi cố nài nỉ ông giám thị, cậu ta được chấp n...
  • + Khi những thiên thần biết yêu - Chương 4

    Sau một hồi đi tham quan căn villa to tướng tụi nó đang ngồi ở căn bếp t1 và tu nước ừng ực thì nó lên tiếng trước : - Haizzzz mấy ông í ...
  • + Ngày chưa thật thu

    "Tha thứ cho anh!" Một câu nói vô nghĩa đối với người đàn ông khi người thương đã ra đi vì nỗi đau quá lớn Một câu nói vô nghĩ...
  • + Phía trước còn rất dài nhưng hãy tin anh

    Màn đêm buông xuống là khoảnh khắc khiến Trang sợ nhất trong một ngày. Bao nhiêu tâm sự, bao nỗi buồn và kỉ niệm lại sẽ ùa về khiến cô đau...
  • + Diêm vương thèm ăn thịt

    Trên dương thế, có một con lợn bị đem ra giết thịt. Hồn nó về kêu với Diêm Vương. Diêm Vương hỏi: - Nỗi oan nhà ngươi như thế nào? Hãy nói...
Đăng lúc 19:16 bởi Unknown
Các Bạn có thể xem thêm truyện hấp dẫn khác tại: truyện cười người lớn - truyện cười tiếu lâm

--------------------------

Những ngày cuối cùng của năm học... Cạnh khung cửa sổ, những đóa phượng nở rực rỡ, cháy đỏ một góc trời. Giảng đường cũng thưa thớt hơn. Các bạn đang chăm chú nghe giảng còn Bình thì thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm. Gương mặt cô bé nữ sinh năm nhất rạng rỡ, ngây thơ và đáng yêu lắm!
     

  Cuối giờ học, Bình vội vàng chạy xuống chỗ cậu bạn thân nhất.

  - Tặng cậu này! - Bình ngượng ngùng kéo An xuống góc cuối giảng đường rồi nhét vào tay cậu bạn một chiếc hộp quà nho nhỏ bọc ngay ngắn và cài một chiếc nơ giấy rất đáng yêu...



  - Nhân dịp gì vậy???



- Cậu không nhớ thật hay giả vờ ngẫn đấy??? Hôm nay là sinh nhật cậu mà! Chúc cậu sẽ luôn là người tốt như tớ thấy! - Mặt cô bé ửng hồng dần, giọng nói thì thật ngọt ngào, dễ thương...



- Vậy à, thế mà tớ quên mất đấy! Từ bé tớ có bao giờ được nhận quà sinh nhật đâu! Nhìn món quà  thật dễ thương!... An lúng tung như gà mắc tóc. Cậu gãi đầu và không quên rối rít cảm ơn.



- Cậu mở ra xem đi!- Được mở ra à??? 



- Ừ, nó là của cậu mà! - Bình cười lém lỉnh. Má lúm đồng tiền duyên dáng, hiền dịu- Ôi! Cậu khéo tay quá! Mấy cái mày bay này hay quá! Nhưng tớ thấy  người ta hay tặng nhau sao giấy, sao cậu lại tặng tớ máy bay giấy, đúng là đồ kì cục!



- Ờ, thì người ta kì cục, người ta không biết gập sao giấy, chỉ biết làm mấy cái vớ vẩn này thôi... Không lấy thì trả đây!



- Ấy, tặng người ta rồi sao lại đòi trả??? Mà thật là không có ý nghĩa gì khác sao? - An cố vặn vẹo cô bé.



- Thì về tự tìm hiểu đi! Người ta nói hết thì còn ra cái gì nữa!        

    

      Nói rồi, hai người bạn nhìn nhau mỉm cười khe khẽ. Giảng đường chỉ còn đôi bạn thân. Cả hai tiếp tục trò chuyện đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Đó là chuyện quá bình thường vì họ đã quá thân nhau.                                                  

  ******************************************   

    An và Bình quan nhau một cách tình cờ trong buổi lễ nhập học đầu năm. Bình ra Hà Nội nhập học một mình. Nh à xa, gia đình điều kiện, bố mẹ đều là nông dân nên Bình buộc phải tự lập từ nhỏ. Bình học giỏi, xinh xắn và năng nổ nên việc cô đõ vào trường lớn đang theo học cũng là điều dễ hiểu so với những nghị lực, cố gắng không ngừng nghỉ của cô. Hoàn cảnh của An cũng tương tự. An chỉ có mẹ, bố An hi sinh trong chiến tranh, tự học là chủ yếu cộng với việc lao động phụng dưỡng người mẹ từng là thanh niên xung phong bị mất khả năng lao động 44% do một lần vấp phải mìn khi còn ở chiến trường nên cậu trở nên chai sạn, rắn giỏi hơn bạn bè cùng trăng lứa... Hai người bạn ra nhập trương trên cùng một chuyến xe khách. Lúc đầu thấy Bình nhỏ người, An vốn tưởng cô bé ít tuổi hơn mình. Cậu bắt chuyện trước theo đúng lí lẽ thông thường. Và trên suốt hành trình dài  14 tiếng đồng hồ từ miền trung ra Hà Nội, hai đứa trẻ cứ ríu rít như hai con chim nhỏ. Thân lại càng thân. Trên đường đi, thỉnh thoảng Bình lại gục vào vai An ngủ thiếp đi vì mệt. Còn An thì không nỡ đẩy cô bạn ra, chỉ lặng lẽ ngắm đôi môi hồng và cặp lông mày yêủ điệu. Trong lòng cậu réo lên những cảm xúc không tên. Bình yên!  

   Thế rồi thấm thoắt thoi đưa, cũng gần hết năm nhất đại học... Hai người bạn trên hành trình hôm ấy được xếp cùng một lớp, cùng học cùng chơi, cùng tham gia các hoạt động khác của Đoàn trường. Không ngạc nhiên khi người ta thấy cô cậu dắt tay nhau đi dạo sau khu Hội trường lớn hay những lúc họ học nhóm ở trước thư viện rồi những lúc họ cùng nhau chuẩn bị cho trại hè của lớp. Ngày ngày, người ta thấy họ quấn quýt bên nhau nư hình với bóng... Không học chung thì cùng đi tập thể dục cùng nhau. An bị ốm thì Bình mang cáo sang tận nơi cho cậu bạn. Bình mà có tâm sự, nhớ nhà hay muốn khóc nhè thì cũng tìm đến An. Giữa họ là thứ tình cảm trong sáng mà bao người phải ao ước. Họ lớn dần bên nhau dưới mái trường đại học cùng những ước mơ và những kỉ niệm tươi đẹp.                                          

 *************************************************    

    Hai năm trôi đi...    Họ vẫn thân thiết với nhau như thế. Lúc nào cũng cười đùa với nhau., vui vẻ hơn những gì người ta biết. Món quà đầu tiên trong ngày sinh nhật tuổi 18 An vẫn luôn giữ gìn cẩn thận. Thế rồi một ngày...

- An à, hôm nay tớ vui lắm! - Bình cười chúm chím... 



- Sao cơ? Có chuyện gì kể An nghe đi! - An luôn như thế, muốn cùng Bình sẻ chia những vui buồn.



-  An đã yêu bao giờ chưa???- Tất nhiên là chưa! 



- Thế thì thật là lãng phí, tình yêu đẹp lắm đấy! - Đôi mắt Bình ánh lên hạnh phúc...



- Vậy là cậu đã yêu! - An thảng thốt. Trong cậu có cái gì đó lặng lẽ, chua xót...



- Ừ... Anh ấy hơn mình một tuổi. Hai đứa mình học chung trường cấp ba...   



    Bình tiếp tục kể về anh chàng người yêu mình, về những kỉ niệm ngọt ngào của tình nhân chưa bao giờ cô kể... Câu chuyện cứ kéo dài, Bình vừa kể vừa không quên cười mà không thèm để ý An đang đau đớn trong dòng suy nghĩ của chính mình. Lần đầu tiên anh nhận ra rằng thứ tình cảm anh dành cho Bình không đơn giản là thứ tình bạn thông thường. Có cái gì đó lớn lao hơn.   Họ trở về nhà khi chiều muộn sau một vòng dạo quanh Hội trường lớn. An thẫn thờ nhìn theo cái dáng hình nhỏ nhắn của Bình đang nhảy chân sáo vừa đi vừa lẩm nhẩm hát. Anh và cô, vậy là không có gì sao???  Những ngày sau đó, anh buồn vu vơ. Anh né tránh gặp mặt cô bạn thân, chỉ vì có cái gì đó cay cay khi anh nhìn cô hạnh phúc bên tình yêu nhỏ bé của mình. Anh hay lôi những chiếc máy bay giấy cô đã tặng. Mỗi lần như thế, những dòng cô viết trên chiếc máy bay một cách nắn nót lại xoáy sâu vào lòng anh: " Đồ ngốc, tặng cậu đấy. Chắc nó cũng bình thường thôi nhỉ??? Những chiếc máy bay luôn bay cao trên bầu trời... Nó chở theo ước mơ của mỗi người. Mỗi lần cậu ước mơ điều gì thì hãy viết lên một chiếc máy bay giấy và liệng nó lên bầu trời nhé, sẽ hiệu nghệm lắm đấy. Cả lúc buồn cũng thế, gió sẽ thổi nỗi buồn bay đi!"

   

   Ngày đầu tiên sau cái ngày biết tin cô đã yêu, anh viết lên chiếc máy bay hai chữ "hụt hẫng". Chiếc máy bay liệnglờ trên không trung một lát rồi rớt xuống mái hiên nhà hàng xóm. Và cái cảm xúc kia chẳng hề phai nhạt. Anh thấy thật khó khăn để đón nhận điều ấy. Anh đã dành cho Bình những tình cảm tốt đẹp nhất... Vậy mà...   

   Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư,... rồi vài ngày sau đó, vẫn hai chữ ấy, anh vẫn buồn man mác. Mỗi lần gặp cô bạn ở lớp anh lại cố ngắm nhìn từ xa nụ cười của cô - nụ cười đã hút hồn anh, và không cho cô biết những suy nghĩ trong sâu thẳm lòng mình. Anh ít nói chuyện với cô hơn... Để rồi, một ngày, anh can đảm gấp một chiếc máy bay khác với dòng chữ " Hạnh phúc". Phải rồi, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đủ rồi. Anh mong nhìn thấy cố cười - nụ cười vẹn nguyên như thiên thần. Anh quyết định chôn chặt những cảm xúc riêng tư và và chỉ dõi theo cô, cùng cô vẽ tiếp những ước mơ! Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có anh là thay đổi!                                                        

************************************************************  

  Thêm nửa năm nữa...



- Sao cậu lại hẹn tớ ra đây???



- Tớ... tớ...      

    

    An chưa kịp hỏi thêm thì Bình đã gục vào vai anh khóc nức nở. Vai áo anh thấm ướt những giọt nước mắt của cô. Anh an ủi và cố hỏi han chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ có những tiếng nấc nhgẹn ngào. Những âm thanh khiến lòng anh nghẹn đắng. Anh linh cảm thấy điều gì đó không tốt. 



 - Anh ấy chia tay mình rồi! 

 

- Tại sao??? An như nổi điên. Cái kẻ đã đánh cắp trái tim của người anh yêu quí nhất lại lỡ lòng làm cái chuyện đầy tội lỗi ấy.



 - Anh ấy có người khác... Học chung trường đại học, chị ấy cũng dễ thương lắm...



- Tớ sẽ giết anh ta nếu tớ tìm thấy! - An dằn mặt, cáu kỉnh...



- Đừng, tớ yêu anh ấy. Họ xứng đáng, chị ấy là người tốt. 



    Cô gái tiếp tục khóc trên vai chàng trai cho đến lúc mệt quá thiếp đi. Nhưng vẫn nấc lên nhè nhẹ. An chỉ biết bất lực nhìn cô mà lại đau lần nữa. Và những ngày tiếp theo, anh lại tiếp tục chở che cho cô khỏi những mệt nhọc bên cuộc tình dang dở. Anh như hóa đá trước sự suy sụp của cô. Mọi nỗ lực đều trở nên vô ích. Chẳng còn thấy đâu nụ cười nhí nhảnh và đôi má lúm đồng tiền tinh nghịch....                                        *****************************************************************       

 Và rồi, một ngày đẹp trời...



- Có chuyện gì à?



- Cậu cứ ngồi xuống đi!



- Cậu nói mau lên, tớ có việc.



- Sao??? Cậu có việc gì ngoài việc về nhà ôm gối khóc??? - An không kiềm chế được mình nữa rồi- Cậu nhìn thẳng vào mắt tớ đây này!



- Cậu đừng thế! Tớ sợ!



- Cậu nghe tớ nói này... Anh ta có cái điểm nào tốt chứ, chỉ làm cậu đau thôi!



- Có, anh ấy tốt lắm!



- Tốt, chả nhẽ thế giới chỉ có anh ta là tốt! ( Nước mắt bắt đầu rơi)  



    Bình ngồi yên không nói. Còn An độc thoại câu chuyện của chính mình. An không nói tên nhân vật nữ chính... Anh chỉ kể, chỉ nghẹn ngào. Hai người trở về mà lòng ai cũng nặng trĩu. Dưới ánh hoàng hôn màu hồng tía, họ bước đi, không nhìn nhau. An đã bộc bạch hết lòng mình. Còn Bình nhận ra điều gì đó trong câu chuyện dài kia...   Ngày hôm sau, họ đến lớp, một lời chào xã giao và họ trở về đúng vị trí... Giờ ra chơi, An nhận được một chiếc máy bay giấy kẹp trong một cuốn vở Bình chuyển qua, vẫn nét chữ thân quen ấy: " Chúng ta làm lại nhé!"  Và rồi, từ hôm sau, người ta lại thấy một đôi bạn trẻ ngồi học bài chung trước thư viện, họ dạo chơi và hát cho nhau nghe, những âm điệu tươi tắn, dễ thương. 



   Sinh nhật  21 tuổi, An tặng Bình một chiếc máy bay giấy được gấp cầu kì từ giấy màu lấp lánh... Trên đó là một dòng chữ đang viết dở dang mà cô được yêu cầu viết tiếp. Và tất nhiên, anh dặn cô không để nó vụt bay như trước đây anh đã làm.


--------------------------

Nguồn: đọc truyện online hay nhất


GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC